1. Giới thiệu chung
2. Phân tích nội dung và nghệ thuật
a) Khung cảnh thiên nhiên Tây Bắc vừa hiểm trở vừa trữ tình
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi…”
Thiên nhiên hiện lên vừa hùng vĩ: “dốc lên khúc khuỷu”, “súng ngửi trời”, vừa thơ mộng với “hoa về trong đêm hơi”.
Nghệ thuật đối lập giữa dữ dội và lãng mạn khắc họa con đường hành quân đầy gian khổ nhưng giàu chất thơ.
b) Hình tượng người lính Tây Tiến – lý tưởng hóa nhưng chân thực
“Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm…”
Họ hiện lên với vẻ ngoài khắc khổ vì sốt rét rừng, thiếu thốn nhưng vẫn oai phong, dũng mãnh.
Nhà thơ không che giấu gian khổ, nhưng làm nổi bật tinh thần hiên ngang, coi cái chết là nhẹ tựa lông hồng:
“Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”
“Áo bào thay chiếu anh về đất…”
Chất bi tráng làm nên vẻ đẹp hào hùng của thế hệ chiến binh.
c) Nỗi nhớ về tình quân – dân, về miền Tây thân thuộc
“Mai Châu mùa em thơm nếp xôi…”
Những hình ảnh đầy chất dân tộc như “trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”, “nếp xôi” thể hiện tình cảm gắn bó với người dân Tây Bắc mộc mạc, yêu thương.
3. Nghệ thuật đặc sắc
4. Kết luận
“Tây Tiến” là khúc tráng ca về người lính Tây Tiến – vừa hiện thực vừa lãng mạn. Bài thơ khắc họa vẻ đẹp hào hùng và bi tráng của một thế hệ thanh niên yêu nước, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc. Thiên nhiên Tây Bắc và tình quân dân cũng hiện lên đầy ấn tượng, góp phần làm nên giá trị vĩnh cửu của bài thơ trong nền văn học kháng chiến